Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Tới chừ, tui vẫn hay nằm mớ chộ kỵ. Là vì hồi nhỏ đói quái, cứ cheng veng “răng lâu rồi hung có đám kỵ”? Khung có kỵ thì hung có chi ăn.

Ngày thường, ăn hết sắn cổ, qua sắn lát, tới béng tu huýt, cũng toàn sắn hết, ớn hung, chừ nhắc lại còn nổi đa gà, ôốc ác. Có bựa đói quá bơ ngồi khới khoai sốống ăn ngon lèng tê.

Nhớ bựa kỵ mẩy hồi
 
Nên chi, có kỵ mới có cơm, có méng mợ, đồ xào, kỵ xong sạ mơi ra còn có xáo bần mà lua.

Mỗi bựa nhà ôông tui có kỵ, trung nhà lum um bui lắm. Khi nớ mấy mụ o, mụ dì lớp ngồi trữa cươi, lớp ngồi côi trọt, người thì lấy mủng bút nếp, người lấy trẹt ra xắt thịt lọọc, người thì lấy nốống cấm ra lau chén đọi úp lên, ui chao ui, tứng rừng rựng.

Nghe mấy mụ nớ trạo chuyện mới bui hung. Toàn chuyện “cùn du ôông Kình mẹng mồm bui bẻ”, “du ôông Tạo hấn hộn hào dữ lắm”. Mệ tui trệu trạo méng trù, nói ri: “Gia do hi kì thằng nớ hết, hấn đọọc đàng cho cùn mệ cấy hấn hộn tê”.

Tui hồi nhỏ hay ô ngai, mau trẽn, bơ cứ lịt lịt núp dòm vô, nghe trạo chuyện. Tới khi nghe mùi mợ hấn bảy bảy bơ nác méng nác mồng sếu sáo, hóóng mỏ chờ người nậy đắc vô ăn kỵ.

…Đời người hấn oái oăm. Khi có tiền rồi thì bơ khung chộ sèm chi hết. Rứa mà khung biết cách răng, lâu lâu cứ nằm chộ đám kỵ tê. Lạ kỳ đời rứa.

-Ngọc Hồ-
Danh mục:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét